1
Vòng cẩm thạch Cha kể. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao Má chẳng ăn gì? ". Khổ cực và cả hạnh phúc. Đọc tin Mẹ đăng báo tìm con. Chưa tan tiệc Má xin phép về sớm vì mệt.
Bữa nay 40 tuổi. Tay run lắm. 3. Lúc mua sữa. Chị em hùn tiền mua tặng Mẹ một chiếc thật đẹp. Trừ tiếng khóc chào đời. Một lần nữa bà đành chối bỏ con. Có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào. Mời bao lăm người. Năm 20 tuổi.
Khóc Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi. Mẹ vẫn chưa một lần đeo.
Anh chợt khóc. Vậy là nó nín. Anh ngạo nghễ ra đi. Dưới bếp. Chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa. Một cô bé nói "Mình biết tất tật về con nuôi đấy ". Mẹ tìm cách từ khước. 2
Mẹ cất kỹ. Chồng mất sớm. Chị nghèo nhất. Chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.Chỗ trái tim. Thấy dì khóc. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng. Hỏi vì sao khóc. Qua nhiều khó khăn Anh tìm được Mẹ. Má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và đĩa bống kho tiêu Chị mang đến. Quà sinh nhật Trong năm đứa con của Má. Thiếu hơi bà. Nó Ba nó bỏ nó lúc nó còn đỏ hỏn.
Mẹ và ngoại nuôi nó trong nghèo khó. Lại ôm nó khóc to hơn. Không rơi một giọt lệ. ST (Depplus. Về nhà. Để tay lên ngực trái dỗ ngon dỗ ngọt " Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà ". Nó ngằn ngặt khóc đêm. Con nuôi đay đả lớp 1 trao đổi với lớp về một bức hình chụp. Hôm tang Mẹ. Anh nói "khổ thân Mẹ. Nó bảo "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặc lên ngực. Nước mắt rưng rưng.
Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi
Mổi khi Cha định mua.4. Rồi mẹ cũng theo bà. Gần tới lễ thượng thọ 70 tuổi của Má. Một học sinh khác hỏi "Thế con nuôi là gì? " Cô bé đáp: Con nuôi tức là mình lớn lên từ trong tim Mẹ mình chứ không phải từ trong bụng. Tay mẹ trắng nuột đeo vòng đá hoa rất đẹp.
Bao nhiêu bàn. Lúc tiền trường. Con đang tuổi ăn học. Nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại. 40 năm qua chắc Mẹ còn khổ tâm hơn Anh". Mọi người tìm Má.
Cái nghèo đói cướp mất ngoại. " Chị em không ai bảo ai. Đễ con nấu má ăn". " 5. Chị lặng lẽ đến bên Má "Má ơi. Má thèm gì. Cha ước ao tặng Mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Thỉnh thoảng lại nhắm nhía cười: "Mẹ già rồi.
Nó dỗ vậy mà Dì chẵng nín. Vn/Mask). Đến lúc tay Mẹ sạm đen. Được vài năm. Lúc sách vở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét